| Tiêu đề:
Đó là đêm cuối cùng trước ngày lễ giáng sinh.Tôi vội vã đến siêu thị để mua vài món quà còn lại mà trước đó đã không đủ thời gian để mua.Trong siêu thị lúc ấy rất đông đúc, người ta đang xếp hàng rồng rắn ở quầy tính tiền. Nhìn cảnh tưởng đó, tôi bắt đầu tự than vãn với mình rằng việc mua sắm rồi sẽ kéo dài lê thê trong khi còn rất nhiều việc đang chờ tôi ở nhà... " Năm qua tháng tới, lễ giáng sinh càng trở thành một sự kiện gì đó đầy ồn ào náo nhiệt và phiền toái. Tôi chỉ ước sao mình được nằm dài ra ngủ và chỉ thức giấc sau tất cả những náo nhiệt phiền toái ấy..." Dù vậy tôi cũng cất bước tới khu bán đồ chơi, rồi không dứt lời ta thán về giá cả các món hàng, tự hỏi liệu bọn trẻ có thật sự cảm thấy vui thích khi chơi đùa với những thứ đồ chơi đắt tiền đến thế không. Chợt tôi chú ý đến một cậu bé con khoảng 5 tuổi tay đang ôm chặt một con búp bê vào ngực.Cậu không ngừng vuốt ve mái tóc búp bê, gương mặt trông thật buồn.Tôi ngạc nhiên không biết một con búp bê như vậy dành cho ai. Cậu bé quay sang bà lão đứng cạnh: " Bà ơi, cháu không đủ tiền thật sao bà?" Tiếng bà lão đáp lại: " Bé con này, cháu biết rõ là cháu chẳng đủ tiền mua con búp bê này mà." Rồi bà lão bảo cậu bé đứng đợi trong chốc lát để bà đi ngó quanh quất ở vài quầy hàng khác xem có thứ gì đó thích hợp hơn không. Đoạn bà nhanh chóng bỏ đi. Chú bé vẫn giữ chặt con búp bê trong tay. Tôi tiến về phía cậu bé: " Vậy cháu muốn tặng con búp bê này cho ai?" " Đây là con búp bê mà em gái của cháu thích nhất và rất muốn có trong dịp giáng sinh này đấy.Em cháu tin chắc rằng ông già Noel sẽ mang nó đến và tặng cho em cháu" Tôi đáp lời cậu bé rằng cuối cùng ông già Noel có lẽ sẽ mang quà tặng này đến, và vì vậy chú chẳng việc gì phải lo lắng như thế. Nhưng chú đáp lại lời tôi bằng một giọng thật buồn: " Không đâu, cô ơi, ông già Noel chẳng thể nào đem quà giáng sinh đến được tận nơi mà hiện nay em cháu đang ở đâu. Cháu phải đưa búp bê cho mẹ để mẹ trao cho em cháu khi mẹ đi đến đấy" Mắt cậu thật buồn khi thốt lên những lời ấy. " Em cháu đã lên đường về với chúa, Bố bảo rằng chẳng bao lâu nữa mẹ cũng sẽ đi gặp Chúa.Vì vậy cháu nghĩ mẹ có thể đem con búp bê này đến cho em cháu." Tôi lặng người đi trong chốc lát, tim tưởng chừng như ngừng đập.Cậu bé ngước lên nhìn tôi: " Cháu đã bảo bố khuyên mẹ đừng đi vội và hãy đợi cho đến khi cháu từ siêu thị trở về " Nói đoạn cậu bé chìa cho tôi xem một tấm hình rất dễ thương chụp ảnh cậu đang cười thật tươi. " Cháu cũng muốn mẹ đem tấm hình này theo để mẹ không bao giờ quên cháu. Cháu yêu mẹ lắm và cháu luôn mong ước mẹ sẽ không bao giờ rời xa cháu nhưng bố bảo rằng mẹ phải đi với em." Cậu bé lại lặng lẽ nhìn con búp bê với đôi mắt rất buồn.Tôi nhanh chóng móc ví, lấy ra vài tờ giấy bạc: " Nào chúng ta cùng thử kiểm tra lại xem sao, biết đâu cháu sẽ có đủ tiền?" " Vâng ạ, cháu cũng mong là cháu có đủ tiền" Tôi nhét mấy tờ giấy bạc vào số tiền của cậu bé và chúng tôi bắt đầu đếm. May quá, đã có đủ tiền để mua búp bê, thậm chí còn thừa ra một ít.Cậu bé bảo tôi: "Cám ơn chúa đã cho cháu đủ tiền" Cậu bé lại nhìn tôi; " Hôm qua, trước khi đi ngủ cháu đã cầu chúa cho cháu đủ tiền mua con búp bê này để mẹ cháu có thể đem tới cho em cháu. Vậy là chúa đã nghe lời cầu nguyện của cháu." " Cháu cũng muốn có đủ tiền để mua một bông hồng trắng cho mẹ nữa, nhưng cháu lại không dám đòi hỏi quá nhiều nơi chúa.Nhưng ngài đã ban cho cháu đủ tiền để mua cả búp bê lẫn hoa hồng.Cô biết không, mẹ cháu yêu hoa hồng trắng lắm" Vài phút sau bà lão quay lại.Tôi từ biệt hai bà cháu và tiếp tục đẩy chiếc xe chở hàng đi.Tôi hoàn tất việc mua sắm
| |